Lời đầu tiên, xin cảm ơn vì hôm nay là chủ nhật, chồng mình được nghỉ và trông con cho mình, nên phải tranh thủ trả bài thực hành biết ơn.
Hôm nay mình muốn gửi lời biết ơn đến những ai đã, đang và sắp làm mẹ, và đặc biệt là cảm ơn bản thân mình – cả thể chất và tinh thần.
Trở thành một người mẹ đã là một hành trình gian nan, không biết bao nhiêu phụ nữ vẫn đang phải trải qua đầy rẫy những áp lực phán xét bên ngoài, nhưng họ còn nghe những nỗi niềm từ sâu thẳm tự bên trong tâm: “Giá mà ta là một người mẹ tốt hơn, tốt hơn nữa…”.
Xin các mẹ hãy dừng lại một chút, ngắm nhìn thiên thần nhỏ của chúng ta đang ngày một khôn lớn, học hỏi, vấp ngã, đứng dậy và tiếp tục hành trình. Rồi ai cũng sẽ mắc những sai lầm. Sai lầm không xấu, sai lầm chỉ đơn giản là nó vậy thôi, cũng giống như thành công. Suy cho cùng chẳng có ai đúng mãi hay sai mãi cả. Tất cả những đúng sai đó hình thành lên con người: là ta, là con. Được trải qua những đúng, sai cùng con là một niềm hạnh phúc – từng giây phút được đồng hành cùng con.
Nào, mình cùng ngồi xuống và nói lời cảm ơn!
Cảm ơn “mái tóc” vì luôn là một điều tuyệt vời trên cơ thể mình. Mình cảm nhận được từng sợi tóc len lỏi qua những ngón tay, lúc mềm mại, lúc khô cứng, hay xơ xác, rụng rời sau những lần thay đổi nội tiết vì sinh con.
Cảm ơn “đôi mắt” mà nhờ nó mình vẫn nhìn được thiên nhiên đất mẹ tuyệt vời và được quan sát từng khoảnh khắc con yêu đang sống.
Cảm ơn “đôi tai” đã khiến mình nghe được tiếng vi vu của gió, tiếng chim hót mỗi sáng thức dậy, tiếng còi kẹt xe, tiếng thì thầm của người bạn đời, tiếng con thở, cười, bi bô những âm thanh đầu đời.
Cảm ơn “chiếc mũi” nhạy bén luôn giúp mình hít hà hương trời, mùi đất, mùi sữa từ cơ thể con, còn hơn là mùi mồ hôi chua loét sau một ngày khám phá, lê la đất cát.
Cảm ơn chiếc miệng xinh luôn nói những lời hay ý đẹp đến mọi người, kể những câu chuyện thú vị cho con nghe, kể cả khi tức giận có buông những lời vô nghĩa, nhưng từ đó ta biết rằng mình nên làm gì để không gây tổn thương cho chính mình và cho người thân.
Cảm ơn “chiếc cổ” vì bao ngày mệt mỏi nâng đỡ cả đầu óc lẫn tâm trí mình. Bao đêm đau cứng lại vì ngồi vắt sữa cho con.
Cảm ơn đôi vai đã mang những gánh nặng vô hình đếu trĩu xuống. Đôi vai không có đòn gánh ghì xuống nhưng lại hằn lên vết chai cứng của bao lo toan bộn bề.
Cảm ơn “lồng ngực” đã bảo vệ và nâng đỡ các cơ quan nội tạng trong mình. Nhờ có bộ khung cứng cỏi, vững chãi ấy mà mình có một ngôi nhà an toàn cho cơ thể.
Cảm ơn “đôi tay” đã làm bao việc khiến chính bản thân ta ngạc nhiên trước khả năng của chính mình. Đôi tay ấy đã ôm ấp, nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ trong khi chính mình còn đang đau đớn sau những chuỗi ngày mang thai, vượt cạn, chỉ vì nghĩa tử sinh thành. Đôi tay của ôm trọn yêu thương.
Cảm ơn bầu ngực đã nuôi con lớn lên mỗi ngày nhờ nguồn sữa dinh dưỡng quý giá vô cùng. Cảm ơn sự chịu đựng những cơn đau vì căng cứng, vì con cắn, vì tắc sữa, vô vàn những lý do khác nữa. Bầu ngực ấy chứa đựng sự vĩ đại không so sánh được.
Cảm ơn “tử cung” đã mang nặng bào thai suốt chín tháng mười ngày – ngôi nhà đầu tiên mà mình nâng niu, nuôi dưỡng và bảo vệ con yêu, nơi mà ta luôn biết con được an toàn lớn lên hằng ngày.
Cảm ơn những vết sẹo, vết khâu trên cơ thể mình. Đó là những sự lựa chọn dung cảm dù là sinh thường hay sinh mổ. Nó là một hình xăm trên cơ thể của chính ta, chỉ có điều người giúp ta điêu khắc lên chính là con, và ta chưa bao giờ hối hận vì điều đó.
Cảm ơn đôi chân vững chãi đã gồng gánh cả cơ thể mình, và bây giờ thêm vào một con người nhỏ bé nhưng lại mang một sức nặng đến vô hình. Đôi chân ấy đang từng ngày bước cùng con trên hành trình làm mẹ tỉnh thức, dù có chậm nhưng được đi cùng con từng bước.
Cảm ơn trái tim nhỏ bé, yếu ớt của mình ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, ta vô tình để trái tim khô cằn, ta để quá nhiều lý trí đi vào trong tâm. Xin hay buông ra, đừng bóp nghẹt lấy trái tim có lúc đang run rẩy, sợ hãi. Hãy quay vào trong tâm, tưới từng giọt mầm yêu thương, ít thôi, từ từ thôi, chậm thôi.
Cảm ơn “tâm trí” trong suốt một quá trình dường như chưa bao giờ có kết thúc đã làm việc vất vả, xây lên biết bao kế hoạch dự định, cân bằng mọi hoạt động của cơ thể. Bạn mệt rồi, đừng nghĩ nữa, để tâm trí bay theo gió, tự do dù chỉ trong một phút thôi.
Có ai ngạc nhiên vì mình là một người mẹ tuyệt vời đến thế nào chưa. Khó thế mà cũng nghĩ ra được nhỉ? Vậy đấy, chỉ là những điều đơn giản đến không ngờ mà ta vô tình bỏ rơi.
—
Bài viết trong chuỗi thử thách “21 ngày thực hành lòng biết ơn” của bạn Linh Chi Bui tại nhóm ĐỒNG HÀNH CÙNG CON.